Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé


Em có thai rồi 

Phong bình tỉnh đến mức Hạnh không thể ngờ được, từng câu nói của Phong còn làm cho Hạnh càng nhói đau thêm

- Mấy tháng rồi, đi phá đi, đây chỉ là một tai nạn không đáng có, cô cần bao nhiêu?

Hạnh là một người con gái sinh ra trong một gia đình giàu có, cô không cần tiền, cô cần Phong vì cô yêu Phong, Phong không giàu có, không quá đẹp trai nhưng sống rất giản dị và nội tâm. Hạnh thấy được trong Phong một con tim hết lòng vì người mình yêu thương và cô đã được chứng kiến điều đó từ mối tình trước đây của Phong. Mặc dù người Phong yêu đã chết nhưng Phong vẫn không ngừng yêu cô ấy.

Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé


- Em không cần tiền, anh nghĩ em cần tiền sao, em thiếu tiền sao, em….em….em…chỉ cần anh thôi. Anh hiểu không?

- Nhưng tôi không yêu cô, cô biết rõ điều đó mà

- Em không quan tâm điều đó, em chỉ cần có anh, em sẽ giữ đứa bé dù anh không quan tâm gì tới em.

- Tùy cô

Dức lời Phong đứng lên bỏ đi đề lại Hạnh một mình tại quán café, nơi mà lần đầu tiên cô gặp anh và yêu đơn phương anh. Lệ cô rơi, rơi trên má, cô hi vọng mình báo tin mình mang giọt máu của anh thì anh sẽ chịu trách nhiệm và đón nhận cô, cô thất vọng, rất thật vọng. 2 tháng trước sinh nhật anh, cô đến chúc mừng anh, anh uống say, cô dìu anh vào phòng, trong cơn say anh đã chiếm đoạt cô. Không, chính xác là cô tự nguyện, trong cơn dục vọng anh không gọi tên cô mà tên người anh yêu nhưng cô vẫn chấp nhận. đón nhận thân thể anh và………cô đã mang giọt máu của anh.

Hạnh trở về nhà với mớ hỗn độn trong đầu, cô biết gia đình cô rất thích anh, muốn anh trở thành một thành viên trong gia đình cô nhưng trong tình cảnh này liệu gia đình anh có hiểu cho cô không hay lại trách cô sống buông thả, hư hỏng. Cô nằm trên thiếp đi lúc nào không biết.

Phong ngoài mặt lạnh lùng với cô nhưng anh biết mình phải có trách nhiệm trong chuyện này, nói yêu Hạnh thì không phải mà không yêu củng không phải. Anh biết Hạnh yêu anh, yêu anh rất nhiều nhưng trái tim anh đã trao trọn cho người đó, nó đã bị lấy đi khi người đó dời bỏ khỏi thế gian này. Anh không thể yêu ai được nữa rồi.

Bạn bè cả hai đều có quan điểm khác nhau về chuyện của Phong và Hạnh

Về bạn của Hạnh

- Mày tính sao về cái thai này đây?

- Tao sẽ nuôi nó. Chắc chắn thế

- Nuôi nó, mày điên à, không có chồng mà có con mày nghỉ sẻ như thế nào, chưa kề tới chuyện mày là một tiểu thư của một gia đình có danh tiếng trong xã hội, mày nghỉ cho kỉ cho tao nhờ. Mà bố mẹ mày biết chuyện chưa?

- Biết rồi, bố mẹ tao nói tùy tao quyết định, tao lớn rồi tao biết mình phải làm gì mà, tao yêu anh ấy, thật đấy, mày củng đang yêu mà mày biết điều đó mà

- Tao khác mày, tao yêu anh ấy mà anh ấy yêu tao không như mày yêu đơn phương đâu, cô bé khờ khạo của tao ạ

Hạnh gục mặt xuống không nói gì thêm

- Tao xin lỗi, tao nói vậy thôi chứ quyết định là do mày mà, dù gì chúc mày sẽ hạnh phúc.

Về bạn của Phong

- Tao nghe nói con Hạnh có thai với mày à Phong.

- Có chuyện gì không? Sao mày biết? cô ta nói cho mày nghe à?

- Không hề, cái tin giật gân này có đăng ngay trên báo kìa, mày không đọc báo hôm nay à

Tao không đọc

- Thế giờ mày tính sao đây, chẳng lẻ mày không dám chịu trách nhiệm hay………..

- Thôi, để cho tao yên

Chuông điện thoại của Hoàng reo reng…..reng…reng…

- Bố tao gọi tới, mày im để tao nghe điện thoại

- Con nghe thưa bố

- Anh giỏi quá rồi nhỉ? Tôi không nói gì nhiều, tối nay về nhà gặp tôi ngay

Cạch…Phong chưa kịp nói gì bố Phong đã cúp máy, có vẻ ông rất tức giận về chuyện này

- Sao rồi mày

- Khỏi nói củng biết ông già tao đang bốc hỏa ở nhà rồi

- Thế mày tính sao đây

- Chắc phải cưới thôi chừ sao giờ

- Nhưng mày có yêu nó đâu?

- Cô ta đã thủ đoạn muốn có tao bằng được tao sẽ cho cô ta thấy …………hậu quả

3 tháng sau một đám cưới được diễn ra như ý của Hạnh nhưng đó thì không là ý muốn của Phong. Ngày cưới Phong vẫn vui vẻ tiếp khách làm Hạnh tưởng anh đã chấp nhận cô, yêu cô nhưng cơ không biết một địa ngục đang chờ đón cô ở phía trước, con đường hạnh phúc của cộ liệu có thể tìm thấy được không?

Kết thúc tiệc cưới, vừa về đến nhà Phong đã kéo Hạnh vào nhà Phong đã nói lạnh lùng với Hạnh “ cô lấy được tôi phần xác cũa tôi chứ không lấy được trái tim tôi đâu, ngồi nhà lấy vốn nó không thuộc về cô” Cưới nhau hơn 1 tháng mà chưa khi nào Phong ngủ chung với Hạnh mặc dù anh vẫn chăm sóc cô tận tình, cô củng vui lắm nhưng Phong lại làm cô mừng hụt “ cô đừng hiểu lầm nhé, tôi chỉ lo cho con tôi thôi chứ sau khi cô sinh thì cô làm gì thì làm, đi đâu thì đi”.

Vốn sinh ra trong gia đình giàu có nên Hạnh rất vụng từ việc nhà, nấu nướng nhưng bù lại Hạnh rất chịu khó và ham học hỏi, chỉ trong vài tuần cô đã biết thông thạo các món ăn bình thường cho gia đình, vài tháng cô đã biết hầu như các món ăn Phong thích, thậm chí các món trên tivi thường hay hướng dẫn. Do cô đang mang thai nên cô xin nghỉ tại công ty tiện thể chăm sóc anh. Hằng ngày anh chỉ có việc đi làm các công việc khác trong gia đình đều do tay cô làm hết mọi chuyện. Phong chưa bao giờ khen cô trái lại cô mà sai xót một chút gì là anh chê bài hết lời.

Ngày cô sinh, cô đẻ khó tưởng rằng cô không qua khỏi thế mà anh chỉ đến nhìn con, âu yếm chứ chẳng hề quan tâm gì đến cô. Cô củng quen rồi, hình như sống với anh dần cô củng vô cảm như anh chăng.
Bạn bè cô đến thăm cô, đứa bạn thân nhất chờ mọi người về hết mới tâm sự với Hạnh.

- Mày thấy chọn lựa của mày như thế nào?

Cô im lặng

- Mày cảm thấy hạnh phúc chứ? 

Cô im lặng

- Mày nói gì đi chứ, mày cứ im lặng tao biết phải làm sao đây. Trước đây tao đã nói với mày rồi, đây là một cuộc hôn nhân không có hạnh phúc, hắn chỉ coi mày như là một món đồ chơi, lấy vợ về mà cứ như lấy ôsin về làm ấy.

- Tao không bao giờ hối hận về quyết định của mình, mãi mãi như thế, tao đã có bé Bi rồi, đó là sợi chỉ gắn kết tao và anh ấy mãi mãi.

Mày vẫn tin rằng đứa con đó sẽ làm hắn thay đổi với mày sao, mày sai rồi, sai thật sai rồi Hạnh à.
- Mày tin tao đi hạnh phúc đang ở trước mắt tao rồi.

Sinh con Hạnh phải lo đủ thứ chuyện, từ việc công ty đến việc nhà, việc chăm con mọn, cô thậm chí chưa có một chút kinh nghiệm gì về việc này cả củng may có mẹ giúp đở cô trong suốt thời gian bé Bi 1 tuổi. Phong tuy không quan tâm gì tới Hạnh nhưng anh chưa bao giờ nghỉ tới việc ly dị hay ngoại tình, anh không muốn bị mang tiếng hay đại loại thế.

Một đêm Phong mơ thấy người yêu đã chết của mình

- Em……em…..chờ anh với, anh có nhiều điều muốn nói với em

Anh muốn nói gì nữa, anh và em bây giờ là hai thế giới khác nhau, anh quên em đi được không?

- Không….không…không bao giờ anh ngừng yêu em.

- Anh đừng như vậy, anh hảy để em ra đi thanh thản, anh cứ tiếc nuối vấn vương làm sao em siêu thoát được đây

- Anh sẽ đi cùng em cho anh theo em được không?

- Không được anh à, anh còn tương lai, còn gia đình, còn chị Hạnh, chị ấy rất tốt, yêu anh nhiều hơn em yêu anh nữa, anh quên em và chấp nhận chị ấy đi, chị ấy vì anh mà thay đổi mình rất nhiều rồi anh không nhận thấy sao.

- Anh mặc kệ, anh chỉ yêu em thôi.

- Em xin lỗi anh, em không xứng đáng với tình yêu của anh đâu, thật ra em yêu anh Hoàng cơ, em đã có thai với anh ấy, cái ngày em chết củng là ngày em biết tin em có thai, em do vội vã đến báo tin mừng cho anh ấy nên em mới bị tai nạn. Em xin lỗi anh

- Không…..không….không….không…..

- “Anh….anh…anh sao vậy, có chuyện gì sao, anh mơ thấy gì sao” Hạnh ngồi nhìn anh lo lắng và tò mò

- Không…không co chuyện gì đâu, Phong người ướt đẩm mồ hôi nhìn Hạnh, anh nghỉ về giấc mơ mà anh vừa mơ thấy, phải chăng đó là sự thật sao, sự thật người anh yêu nhất lại có thai với thằng bạn thân nhất của anh là Hoàng. Anh quyết tìm cho ra sự thật nên ngay hôm sau anh đã đến gặp Hoàng.

Hôm nay, rồng đến nhà tôm thế này, có chuyện gì quan trọng mà mày đến tận nhà tao thế này.

- Hôm qua tao mơ thấy…..

- Mày mơ thấy cô ấy ư?

- Uk

Hoàng im lặng một hồi lâu, căn phòng như lặng im như tờ, Hoàng cất tiếng xé toang không khí ngột ngạt bao trùm.

- Hôm qua cô ấy củng về báo mộng cho tao, có lẽ cố ấy nói đúng tao sẽ cho mày biết tất cả, thật ra tao và cô ấy yêu nhau, tao………….

Bốp….. một nắm đấm trúng ngay miệng Hoàng làm Hoàng bật ngửa, Phong tiếp tục xông tới nắm lấy cổ áo Hoàng nói như hét

- Tại sao….tại sao….tại sao lại như thế Hoàng, mày là bạn thân nhất của tao mà

- Tao….tao…xin lỗi

- Xin lổi, mày tưởng xin lỗi là xong sao, mày có biết cô ấy đã có thai với mày không

Hoàng nghe tư sét đánh đẩy mạnh Phong ra nắm lại cổ áo Phong

Mày nói gì, mày nói lại xem nào.

- Cô ấy có thai và cái thai đó là của mày, vì đến báo tin cho mày mà cô ấy chết, mày vừa lòng chưa.

- Không…..không…..tao không tin……tao không tin

- Tiếc rằng điều đó là sự thật, tao đã đến gia đình cô ấy và xác nhận cô ấy đã có thai trước khi chết.
Hoàng gục xuống gào thét như điên dại, Phong cuồi cùng đã biết được tất cả, anh lặng lẻ đi ra khỏi nhà Hoàng chạy về nhà. Thất vọng về mọi thứ Phong lao vào rượu chè, bỏ bê mọi chuyện Hạnh lại phải chạy tới chạy lui lo công việc của anh. Phong chỉ biết sáng nhậu, tối nhậu không quan tâm gì cà. Hạnh phải gửi con sang nhà bà nội chăm sóc giúp, cô vừa lo việc công ty mình vừa phải lo cho công ty anh, chỉ một tuần mà nhìn Hạnh khác hẳn đi.

Một đêm Phong nhậu say rồi chạy ra ngoài như kẻ điên, Hạnh lao theo anh, giữ anh lại nhưng không được, Phong cứ đi phía trước lảo đảo, cô lặng lẻ đi phía sau. Chợt có một chiếc xe ôtô lao tới phía Phong, Hạnh lao tới đẩy anh ra khỏi hướng chiếc xe lao tới, cô vùng dậy tránh nhưng không kịp, cô chỉ kịp nghe thấy tiếng “Rắc” rồi bất tỉnh.

Phong tỉnh dậy, anh thấy mình trong bệnh viện, anh không nhớ gì cả, như lẩn thẩn ra viện đi về nhà, thấy nhà bừa bộn anh liền hét lớn “ cô làm gì mà nhà bề bộn thế này, dọn cơm cho tôi nào”. Không nghe thấy tiếng ai trả lời anh càng bực dọc hơn đùng đùng chạy vào phòng Hạnh không thấy đâu rồi phòng khách, rồi phòng anh, tất cả không thấy cô đâu. Phong không thèm gọi điện hỏi thăm cô mà đi tắm rồi mở một lon bia ra phòng khách xem tivi. Bất giác anh gọi tên Hạnh “ cô lấy cho tôi cái khăn nào”, không phải vô tình mà Phong gọi vậy vì mỗi ngày anh tắm xong Hạnh đều lấy khăn lau lại người cho anh. Chuông nhà reo Phong chửi thầm “ giờ này mới về sao, mày chết với tao”. Phong ra mở cửa thì thấy mẹ Hạnh

- Sao mẹ lại đến đây?

- Mẹ tới lấy đồ cho con Hạnh

- Cô ấy dọn về nhà mẹ à.

- Thằng này hay nhỉ, vợ mày nằm bệnh viện mà mày không biết sao.

Tiếng nói của mẹ Hạnh làm cho Phong chết đứng, não anh như một cuốn băng quay lại toàn bộ vụ tai nạn. Phong cầm lấy vai mẹ Hạnh hỏi

- Cô ấy có sao không mẹ?

- Cô ấy đang ở bệnh viện nào, con đưa mẹ đi.

Thu xếp một số đồ dùng Phong chở mẹ nhanh tới bệnh viện X

Vừa vào phòng anh đã thấy cô nằm đó, hai mắt ướt lệ nhìn anh

- Anh không sao rồi, không sao rồi, em mừng lắm

Phong tiến lại gần Hạnh thì anh mới nhận thấy chân trái của cô không còn nữa, chiếc xe đó đã nghiến nát chân cô, anh ôm cô vào lòng.

- Tại anh, tại anh không tốt, anh có lỗi với em

Lần đầu tiên Hạnh được Phong ôm một cách thật lòng, mọi cảm xúc tuôn trào

- Em yêu anh, em sẳn sàng hi sinh tất cả để có được anh

- Có đáng không em

- Đáng…. Rất xứng đáng vì anh là cuộc sống của em.

Phong như chợt tỉnh khỏi cơn mê, anh cứ mù quáng tin vào một tình yêu không có thực, tình yêu đầy sự lừa dối mà anh không nhận thấy hạnh phúc, tình yêu của mình ngay trước mắt. Phải chăng bây giờ đã quá muốn màng đối với Phong khi trước mắt anh Hạnh đã không còn nguyên vẹn củng vì anh, hi sinh vì anh quá nhiều mà anh chưa bao giờ nhì thấy được. Quay đầu lại đi Phong ơi, mày phải thức tình lại đi thôi.
Phong khẻ buông Hạnh ra khỏi lòng.

- Em, anh muốn….anh muốn….mình chia tay

Hạnh không biết nói gì gục mắt xuống

- Anh thấy mình không xứng đáng với em, em hi sinh vì anh quá nhiều rồi, đã đến lúc anh phải cho em được……………hạnh phúc.

- Anh , anh, anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé em, hảy cho anh làm chiếc chân trái của em trong suốt thời gian còn lại nhé.

Hạnh vui sướng tốt, cô cười mà nước mắt tuôn rời không phài nước mắt đau buồn mà đây là những giọt nước mắt hạnh phúc. Tình yêu và hạnh phúc đã đến với cô. 

Tác giả: KilluaLucifer TG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét